Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Cám ơn quá khứ !!!



Có lẽ bất cứ ai tồn tại trên cõi đời này đều có quá khứ của riêng mình. Có thể quá khứ ấy ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Cũng có thể quá khứ ấy chan đầy nước mắt với những niềm đau. Và hầu như ai cũng biết rằng, không thể thay đổi quá khứ của cuộc đời mình...
Mỗi thời điểm trôi qua, đều đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc sống. Vấn đề là ở chỗ bước ngoặc nào in đậm vào tâm trí ta nhất. Hôm qua ngồi cùng bạn, bạn bảo rằng "Nhìn mày bây giờ khác trước quá". Chỉ biết cười thật tươi: "Ừ, khác trước nhiều lắm". Gần một năm về trước, khi chia tay mối tình đầu, trên cộng đồng những blogger xuất hiện một nickname hoàn toàn xa lạ. Người ta chỉ biết rằng, đó là một con người mới, một ngoại hình mới, một tính cách mới, và những nhận thức mới về cuộc đời. Cho phép mình trở về quá khứ, của gần một năm với muôn vàn cảm xúc...

Ngày xưa cứ ngỡ, người yêu là định mệnh, là món quà vô giá mà mình được trao tặng. Lỡ thiếu người rồi mình sẽ sống ra sao, sẽ chia sẻ buồn vui với ai, sẽ lấy ai vỗ về những lúc mình giận dỗi. Ngày xưa cứ ngỡ, tình yêu như một bức tranh chỉ có màu hồng hạnh phúc.

Từng ngày trôi qua, chợt nhận ra mình đã níu kéo một người vốn đã không thuộc về mình. Dù biết rằng rất đau, nhưng tự nhủ sẽ phải học cách để từ bỏ.

Chia tay một người... tôi nhận ra không có ai là định mệnh của đời mình. Định mệnh tồn tại ở chính bản thân và chỉ do mình quyết định. Biết rằng tình cảm là thiêng liêng lắm nhưng rồi cũng hiểu, trên đời này đâu phải chỉ có tình cảm lứa đôi.

Khi xa người... tôi nhận ra mình không yếu đuối như người từng nhận xét. Tôi thấy hơi thở của đời mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Đã ngỡ rằng sẽ không thể vượt qua, ngỡ rằng vết thương ấy không bao giờ lành. Đến giờ mới biết, không có điều gì là không thể vượt qua, cũng chẳng có vết thương nào là không bao giờ lành. Vết thương có lành được hay không còn phải xem người ta có tự tay cào vào vết thương ấy hay không.

Khi xa người... tôi nhận ra rằng trong cuộc sống, bên cạnh màu hồng còn có nhiều gam màu khác. Màu sắc của cuộc sống tùy vào cảm nhận của mỗi người. Và tự nhắc mình phải luôn nhìn đời bằng những gam màu tươi thắm và lạc quan. Niềm vui là phải tự mình tạo lấy.

Khi xa người... tôi nhận ra rằng giờ đây tôi sống không chỉ cho riêng mình. Xa một người, nhưng tôi lại biết quan tâm đến nhiều người khác, gia đình, bạn bè và những người thân quen. Thấy có lỗi vì mình từng vô tâm quá. Chợt nhận ra, có những khoảnh khắc nhói đau chỉ mình mình biết, lắm lúc đôi mắt ráo hoảnh và thèm được khóc. Nhưng rồi... tất cả cũng đã qua.

Khi xa người... tôi gửi gắm tâm sự của mình vào những lời văn, câu chữ. Vốn không phải là người giỏi thể hiện, tôi chỉ có thể bộc bạch lòng mình theo cách của riêng tôi. Nhiều khi thấy buồn vì đâu thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian nói này nói nọ, thôi thì chỉ cần sống tốt như mình từng sống.

Khi xa người... tôi nhận ra chẳng có tình yêu nào là trọn vẹn và hoàn hảo. Chẳng phải yêu nhau là để giận dỗi trách hờn nhau. Yêu là còn phải chấp nhận và đồng cảm cùng nhau. Yêu thương không nhất thiết phải giữ lấy, yêu thương còn là phải học cách buông tay.

Giờ đây, với tôi, nỗi nhớ về người đã nhạt nhòa từ lâu. Đã nhiều lần tôi tự nhủ sẽ thôi không viết về người nữa. Hôm nay có dịp, tôi sẽ tự mình kết thúc những hoài niệm về người. Người sẽ trú ngụ ở một khoảng kí ức khó quên, hình bóng của người sẽ ở một góc khuất trong trái tim tôi. Tôi sẽ khép lại trang kí ức mang dáng dấp người một cách nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng như cái cách mà ngày nào người từng đến với tôi.



Ngày mai, và cả sau này nữa, tôi biết mình sẽ quan tâm và viết về nhiều điều khác. Tôi sẽ viết về gia đình, về bạn bè, cuộc sống, về hạnh phúc hiện tại, về một người đang yêu thương và lo lắng cho tôi. Giờ đây, tôi đã học được cách yêu thương một người, nên tôi sẽ không để anh đau khổ, đau như mình từng đau.

Lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng, xin cho tôi được bày tỏ: "Cảm ơn người, mối tình đầu khó quên - cảm ơn quá khứ của đời tôi..."

Cảm ơn một người đã đến và đi qua, một người mà tôi cứ ngỡ là định mệnh. Cảm ơn vì đã cho tôi biết cảm giác yêu thương, cảm giác nghẹn đắng và kiềm nén là như thế nào. Cảm ơn người đã giúp tôi nhận ra giá trị thật của bản thân, để tôi biết rằng, không ai tôn trọng tôi bằng chính bản thân mình. Cảm ơn một người đã dạy tôi những kinh nghiệm sống mà không người thầy nào có thể dạy được cho tôi, vui có, buồn có. Cảm ơn, vì chúng ta đã chia tay nhau, để tôi có dịp nhìn lại mình, để tôi hiểu rằng, hạnh phúc đơn giản chỉ là bằng lòng với những gì mình đang có.

Thay cho lời kết, tôi xin mượn câu nói từng nghe ở đâu đó, tôi đã thuộc nằm lòng và xem như một phương châm sống: "... Tự buông trôi mình trong nỗi ám ảnh của quá khứ, đâu phải là khôn ngoan, sáng suốt. Kỷ niệm sinh ra để ta thêm lòng dũng cảm, chứ không phải để cướp nó đi. Bởi lẽ chúng ta đã nếm trải nỗi đau và niềm hạnh phúc, chúng ta biết rằng một cuộc sống mới vẫn có thể bắt đầu. Bạn không tin sao?"

Để cho ta biết, đời vẫn còn có những yêu thương ^_^.

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Em Tin Mình Đã Lớn Sao Cô Bé?




em ngỡ mình đã lớn rồi sao cô bé?

một năm sau khi tình yêu bỏ đi, e nghĩ mình đã lớn hơn nhiều à?

....em đã có thể mỉm cười khi gặp lại người đã tạo nên vết thương lòng rỉ máu.

....em đã có thể không khóc khi bóng tối ùa về làm em nhớ đến một người đã đi xa.

....em đã có thể làm chủ cảm xúc của mình, luôn mỉm cười, luôn vui vẻ....lừa mọi người hay lừa chính bản thân em.

...........em tin mình đã trưởng thành hơn nhiều, phải không em?...............

Nhưng có thật vậy không?

....khi em nghe người em thích gọi tên em, em có thể vờ như không hay chứ?

....khi em nghe người em thích hỏi em điều gì đó, em có thể trả lời mà không kèm một nụ cười thật tươi chứ?

....khi em cảm thấy người em thích ở thật gần em, em có thể giấu đi ánh mắt bối rối chứ?

em không thể, tôi tin, em không thể.

...............................................................................................

bởi lẽ...

....dù bị tổn thươgn bao nhiêu đi nữa, tình yêu cũng có thể chữa lành cho em thôi.

....dù có che giấu bao nhiêu đi nữa, tình yêu vẫn hiện hữu trong lòng em thôi

....dù có sợ sệt bao nhiêu đi nữa, tình yêu cũng sẽ đến với em thôi.

...........................................................................................

em vẫn còn trẻ con lắm em ạ. trẻ con vì che giấu đi cảm xúc của mình, trẻ con vì đã chạy trốn tình yêu.

tập đối diện để trở thành người lớn em nhé!


"sưu tầm"

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Tha thứ mãi mãi




Một câu chuyện rất cảm động, hãy cùng đọc và suy ngẫm nhé bạn.

Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần!"

Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
- Thế là bao nhiêu lần...

Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.

- Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!

- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!

Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".

- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.

Lisa đỏ mặt:

- Chị xin lỗi!

- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...

Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:

- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.

- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.

Brent chỉ cười: "Phải, phải"

Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.

Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: " Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé! " Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.

- Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.

- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.

Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:

- Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...

- 12, có chuyện gì thế...

Lisa, bưng mặt khóc nức lên:

- Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...

Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.

- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.

Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.

Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.

Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.

- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.

Lisa ngạc nhiên:

- Sao ạ...

Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:

"Lisa yêu quý,

Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.

Yêu thương,

Brent"

Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi!"

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

CẦU NGUYỆN VỚI NGÀI

LẠY CHÚA
có những ngày con cảm thấy
cuộc sống thật ngặn nề ,
có những lúc con muốn buông trôi
mặc cho dòng đời đưa đẩy ,
có một thời gian dài
con như mảnh đất khô khan ,cần cỗi.

Xin cho ánh sáng của Ngài
để con biết lối mà đi.

Xin cho con tấm bánh của Ngài
để con sức mà dấn bước.

Xin cho con Lời của Ngài
để con vững một niềm tin.

Xin cho con sự sống của Ngài
để con lấy lại niềm hăng say và tươi tắn , niềm vui và sáng tạo .

LẠY CHÚA
con thấy mình cần Chúa
trong từng giây từng phút của cuộc sống .
Ưóc gi ai gặp con ,
cũng gặp được Chúa hiện diện trong con...

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Loài hoa cuối hạ ...


Đầu mùa hoa nở... Xinh như mộng

Thấp thoáng mộng tàn hoa cũng phai

Giữa mùa luyến tiếc hoa thay áo

Vội vàng từng cánh cũng rơi rơi...

E ấp tình đầu...Trôi giữa tim

Chỉ là thấp thoáng phút êm đềm

Lỡ bóng hình

Em vừa xa khuất

Lạnh giữa tim côi... Một quãng buồn...

Lênh đênh khúc giữa tim Người ở

Sợ là vơ vẩn ,viễn vông thôi

Người còn ao ước khung trời lạ

Buông bỏ tình mềm... Rơi mãi rơi...

Em : Cánh Phượng hồng ngày Cuối Hạ

Lang thang phiêu lãng cuối trời xa

Ngẩn ngơ nên để tim bay lạc

Giữa khoảng mây mù không lối ra...

Nép giữa tim Anh... Ngày tháng cuối

Nhật - Nguyệt đi về ước có đôi

Đêm đến... Ngày đi bao đắm đuối

Vẫn chuỗi cuồng mê... Một khoảng trời...

Quãng đời còn lại mênh mông Nắng

Chỉ của Em thôi... Dẫu cuối Đông...

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Noel lạnh ! Mọi người cùng đón Giáng Sinh...


Dòng người đổ ào, ào, ào bão cuốn

Xé mùa đông thành muôn mảnh mùa hè

Về tâm bão, đèn sao nhà thờ

Lớn Rùng, rùng, rùng những con phố biết đi…

Tiếng chuông ngân đẩy lùi cơn gió bấc

Ông già noel đỏ nặng túi quà

Thông noel trĩu nặng cành lời chúc

Chúa hài đồng hang đá lạnh đầy hoa.

Sao nhà thờ, sao trời, sao ánh mắt…

Đêm noel, đêm của những vì sao

Hướng giáo đường hát thánh ca nguyện ước

Thế giới hòa bình, chiến tranh qua mau

Chúa trời tạo loài người, em biết

Tạo đàn ông trước tạo đàn bà?

Bởi lẽ chúa rất cần bản nháp

Để hoàn thành kiệt tác nguy nga

Anh bản nháp cho em thành kiệt tác
Mình thành đôi như ý chúa, amen!

Hãy giang tay làm cây thánh gía

Đóng tình anh vào giữa trái tim em...

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

11 Buoc de song tot voi moi nguoi!!!




1. Trước khi bạn nói điều gì đó với ai đó, hãy tự hỏi mình 3 câu:- Điều đó có đúng đắn không?-

Điều đó có tử tế không?- Điều đó có cần thiết không?


2. Hãy tiết kiệm lời hứa, nhưng một khi đã hứa thì hãy chắc chắn giữ lời.


3. Đừng để lỡ một cơ hội nào động viên người khác.


4. Không nói xấu người khác, đừng ngồi lê đôi mách và đừng nghe những chuyện ngồi lê đôi mách.


5. Biết tha thứ. Bạn hãy tin rằng hầu hết mọi người đã cố hết sức rồi.


6. Giữ cho đầu óc "mở" và thật tỉnh. Thảo luận và bàn bạc nhưng đừng cãi cọ.


7. Đừng đếm tới 10 mà hãy đếm tới 10.000 trước khi làm gì đó hoặc nói gì đó mà bạn nghĩ có thể làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn.


8. Không phải kể về những ưu điểm hay tính tốt của bạn, hãy để chúng tự thể hiện.


9. Nếu ai đó phê phán bạn, hãy xem trong đó có gì là đúng, là sự thật không. Nếu có, hãy biết thay đổi cái sai của mình. Nếu không có gì là sự thật, hãy lờ đi và sống sao cho chẳng ai tin vào lời phê phán đó.


10. Nuôi nấng và chăm sóc khả năng hài hước của bạn. Nụ cười là khoảng cách ngắn nhất giữa những con người.


11. Đừng đòi hỏi phải được an ủi như là mình đã an ủi người khác, đừng đòi hỏi được hiểu như là mình đã hiểu người khác, và đừng đòi hỏi được yêu thương như là mình đã yêu thương người khác.